Hà Túy Mộng
Bướm Rụng
Lẻ loi như nước xoi mòn
Trái tim đã héo,thân tàn còn đau
Hỡi em cánh bướm qua cầu
Có khi nào nhớ lần đầu ghé ngang
Phải chăng tâm trạng của chàng
Lời thơ nát ruột nghe bàng hoàng ghê
Dễ thương anh cứ trách chê
Em luôn ấp ủ vỗ về thơ anh
Phải chăng ai đó tranh dành
Ngoài kia mưa rớt bên thềm nhớ anh
Em như cánh bướm vườn xuân
Thương anh chín đợi mười chờ không phai
Thoảng Một Mùi Hương
Mùi thơm là tự ở người
tinh dầu trang điểm giỡn chơi ấy mà
như hoa và bướm thoáng qua
gần xa gì cũng đã là có nhau
dù thoáng chốc cũng hữu cầu
nhớ gì như thể ngàn sau vẫn cần
tự dưng lòng như phong vân
thẩn thờ vì nhớ bội phần đợi trông
Anh ơi bên ấy mùa đông
quê nhà nắng ấm xuân hồng đang vui.
biết dùm em, bướm mộng rơi!
mùa đông lạnh lắm, giữa trời bơ vơ
nhớ anh tình thật không vờ
như thu lá rụng còn trơ cây buồn.
Thật lòng nói nhỏ chút luôn
Nhớ anh đến độ mất hồn biết không.
Chăn Chiếu Cũng Chờ
Vàng lên khói thuốc vờn bay
Vào trong nỗi nhớ gọi say mê về
Cùng em chăn chiếu hôn mê
Giữa đêm lộng gió rót tê tái đời.
Nói lời thật tưởng như chơi
Anh ơi! Nỗi nhớ không rời trong em
Gặp anh em sẽ bắt đền
Nhớ đêm say ngất nhớ lên bội phần
Hãy mau lên chớ ngại ngần
Đừng như chăn chiếu giận hờn đắn đo
Hỡi anh cánh bướm vườn mơ
Mau về chung mộng đề thơ động phòng.
Hà Túy Mộng