Lê Thị Kim Oanh
Đông Sớm… Vội Hè
Đông đi sớm nhìn hè trang điểm
Để người từ tiền kiếp trở về
Cho phượng mù lấp cả trời mê
Trọn lời thề thủy chung lửa bỏng
Tim rực cháy bừng trong cơn mộng
Xoa vết lòng một thuở xót xa
Nghĩa ân xưa dù có phôi pha
Hè yêu những thiết tha đến vội
Khúc Nguyệt Sầu
* Họa bài Nguyệt Tửu Khúc
cuả tác giả Phạm Tương Như)
Trăng khuất mây vạn dặm tình xa
Cây đời nghiêng ngã giữa phong ba
Đêm nay uống rượu đời phiêu lãng
Bóng với ta cạn áng trăng tà
Sương trắng phủ bóng ôm sầu lắng
Ru nhạc lòng canh vắng tình câm
Khơi vết hằn tim rên rỉ nhức
Tình trăm năm dù mãi xa xăm
Uống ánh trăng nhốt trọn bóng hình
Phương trời xa khuất một hồn linh
Trăng tha hương tình đêm nguyệt hận
Đời lăn quay trái đất chuyển mình
Gió giao mùa chiếc lá thu tơi
Xào xạc bay khuất nẻo rã rời
Than với trách vàng trời ảm đạm
Vai lạnh lùng sương lệ chẳng vơi
Nước mắt rơi cạn chén ngậm ngùi
Trăng bỏ đi người có gì vui
Bóng ngả say chân vùi lạc lối
Rượu cạn bầu sầu vẫn chưa nguôi
Cô Phụ
Thạch sùng chắc lưỡi đêm thâu
Hay lòng cô phụ gối đầu thở than
Lung linh dưới ngọn đèn vàng
Giọt sầu nhòe nhoẹt mờ trang sách đời
Bóng ai xa tình vời vợi
Gom mây ngàn phiêu bạt gợi hình xưa
Âm vang lắc rắc giọt mưa
Gục đầu trên sách đời chưa cạn tình
Nghẹn ngào cung oán biệt ly
Sờn vai áo mỏng người đi nghìn trùng
Rừng sâu đồi núi chập chùng
Bóng ai ẩn khuất trong khung cửa lòng
Nỗi lòng cô phụ dõi trông
Hương yêu ấp ủ chờ mong bóng người
Người từ đầu non diệu vợi
Có thấu lòng cô phụ đợi chờ ai
Thời gian dù có tàn phai
Bên song cô phụ đợi hoài bóng xưa.
Hương Thừa
Người đi
Thu lá vàng bay
Sương rơi mù lối
Gầy vai hơi người
Xa xôi
Quên phút bồi hồi
Gió buồn ngưng thổi
Lệ rơi mấy mùa…
Người Đi
Đông lạnh giá lùa
Tuổi đời chồng chất
Tóc thời úa phai
Mịt mùng
Mây phủ đường bay
Chim chiều kêu bạn
Năm dài … thê lương
Người đi
Khuất bóng mù sương
Gương xưa mặt lạ
Người thương xa lòng
Tỏ tường
Tình cũ hoài mong
Hỏi người còn giữ
Hương trong áo ngày…
Vì Sao Sáng
Từ KBC thư về phố thị
Anh mang bao thi vị rót vào đời
Tóc bím cài em chưa kịp kẽ ngôi
Em chơi vơi cùng tình thư ý nhị
Áo học trò màu trắng đẹp tinh khôi
Anh pha tím hoa sim rừng nhung nhớ
Em ngây thơ vương nắng tình bỡ ngỡ
Tóc mây dài vụng dại kẽ lệch ngôi
Lần về phép anh bồi hồi đứng đón
Tan trường …em bối rối bước song đôi
Anh khoác áo xanh rừng ôm hy vọng
Mộng đầu đời ngát ý…ướp hương môi
Đất nước chia đôi tình trôi muôn hướng
Anh xa rời Vì Sao Sáng vụt rơi!
Em ngỡ ngàng! Bàng hoàng cơn sóng dữ
Phủ lên đời! Em vào biển trùng khơi.
Chinh Nhân Hỡi
Thế là trước một lần đi
Anh chưa nói hết những gì anh thương
Tình xưa gãy gánh giữa đường
Lời thương chưa tỏ em vương vấn sầu
Từ giã anh bước lên tàu
Sân ga ngày ấy khắc sâu khối tình
Anh đi tắt nắng bình minh
Rêu phong chôn kín một linh hồn gầy
Anh đi biền biệt như mây
Em làm cơn gió theo mây lướt ngàn
Dù đời ngàn dặm quan san..
Giật mình tỉnh giấc ngỡ ngàng…là mơ
Thu tàn đông lạnh ơ hờ..
Gom tàn hương nhạt làm thơ ướp lòng
Góp lá khô sưởi tình nồng
Chinh nhân người hỡi! Cô phòng chờ ai.
Kim Oanh