Hoa thời gian
lăng xăng gần hết một đời
như con lật đật đứng ngồi không yên
một hôm chợt thấy ngoài hiên
cánh phù dung vẫn còn nguyên trên cành
chiều hôm sóng vỗ mơ màng
nhấp nhô bến cũ nhịp nhàng bờ xưa
ta ngồi đợi mấy mùa mưa
mà nụ hôn vẫn còn chưa nẩy mầm
lênh đênh chiếc lá giữa dòng
theo con nước lớn nước ròng về xuôi
ta ngồi tiếc mãi khôn nguôi
nghĩ thương chiếc lá vàng rơi cuối mùa
cồn lau chiều gió đong đưa
đôi bờ bên nắng bên mưa cũng buồn
dắt nhau về lại cội nguồn
nằm nghe tiếng trống vô thường điểm canh.
Nguyễn Đức Nhơn