Ông lão vô gia cư
đêm đông lạnh
gió từ phương bắc
thổi từng cơn cắt thịt xé da
thành phố lên đèn
phố thị phồn hoa
nào ai biết
dưới gầm cầu xa lộ
một cụ già co ro
trong tấm chăn rệu rã
gió rít từng cơn
bóng đêm mù mịt
một đêm đông
nối tiếp một đêm đông
ông lão già nua
tuổi tác chất chồng
trên vai gánh
một trời bất hạnh.
mặt trời lên
ánh bình minh lắp lánh
tỏa muôn màu
muôn vẻ
muôn hương
ông lão già nua
chống gậy lên đường
một ngày mới
trong nhọc nhằn thống khổ.
cuối năm ấy
cụ già không còn nữa
ngả tư đường
xe cộ vẫn ngược xuôi
ông lão ra đi
như con nước
cuối mùa
xuôi về biển
không có ngày trở lại.
trời vào đông
ta nghe lòng ái ngại
còn bao nhiêu nữa
kẻ không nhà?
dưới gầm cầu
nghe từng chiếc xe qua
rồi bỏ đi trong âm thầm lặng lẽ…
Nguyễn Đức Nhơn