Lãm Thúy
Lãm Thúy
Còn Nói Gì Quên Nhớ
Đời sống không tiếng than
Ta ngậm niềm ly biệt
Lặng lẽ qua tháng năm
Cũng không cần ai biết
Còn hỏi ta làm chi
“Đâu những điều bất toại?”
Nào ta đạt được gì
Suốt cuộc đời trôi nổi !
Ba mươi năm rồi sao?
Tưởng như vừa mấy bữa
Gió thổi buốt lòng sầu
Ta qua sông lần đó
Một lần là trăm năm
Còn nói gì quên, nhớ
Sông dài, cá mù tăm
Chim bay trời giông tố
Tại người nhắc chuyện xưa
Nên lòng ta lạ quá
Qua hết thời mộng mơ
Sao tim còn rộn rã…?
Cảm Xúc
Cứ như là thuở ban đầu
Khi ta đứng nép vào nhau. Chụp hình
Chạm nhau rất khẻ. Vô tình
Mà trong tim – máu vỡ thành tiếng ngân
Nghe chừng nắng rọi đầy sân
Như xưa dại dột. Có lần… Ồ ! Không…
Lâu rồi , ai nhớ mà mong
Ai thương mà đợi. Ai trông mà về !
Lạnh lùng như thuở xưa đi
Không dưng gặp lại . Chẳng vì ước mơ
Thực ra . Chỉ tại tình cờ
Nói chi như thể tình xưa vẫn nồng
Nhớ làm chi một bờ sông
Buổi đưa tiển ấy. Nhắc. Lòng còn đau
Không thương sao nhỏ lệ sầu
Không thương sao để vì nhau mỏi mòn?
Có người tóc bạc. lòng son
Đã thành quá vãng vẫn còn bâng khuâng
Nói gì như mấy mươi năm
Nỗi rung động ấy vẫn thầm trong ta
Nhắc gì tóc chải năm xưa
Soi gương chung bóng còn chưa quên người
Nhớ chi cho tội một đời
Đã muôn trùng vậy, ngậm ngùi mà chi !
Nói gì trong mắt ngày đi ?
Tay còn chưa chạm, đường thì xa xôi
Người về nhớ nữa hay thôi
Ta sang bên ấy, một trời hoài mong
Biết Sợ Thời Gian
Ôi! Ta từ quá tuổi năm mươi
Biết sợ thời gian, sợ bóng đời
Năm tháng lăn dài con dốc thẳm
Ngậm ngùi nghe đá nát, vàng phai…
Đâu có nhiều chi mộng tuổi xanh
Mà bao chìm nổi, thác qua ghềnh
Trăm năm ngó lại. Đời như khói
Một nhánh sông buồn. Ta quẩn quanh…
Một nhánh sông buồn. Ta nổi trôi
Hoa rơi, bèo giạt xót xa đời
Nở trong ly loạn thời binh lửa
Tan tác xuôi theo ngọn sóng giồi !
Hạnh ngộ, từ ly khóc đã nhiều
Sinh ly, tử biệt cuốn mình theo…
Trăm năm mà sống như nghìn tuổi
Một mảnh hồn tan nát, hắt hiu !
Ngó lại đời ta, lệ đã đầy
Nghe niềm tàn tạ rớt quanh đây…
Chiều thu, đứng lặng bên triền dốc
Xót lá thu vàng tơi tả bay !
Bày Tỏ
Có người, dù xa , vẫn nhớ người
Một thời nuôi mộng, thả mây trôi
Nằm nghe sóng vỗ con thuyền cạn
Đợi ánh đèn khuya hắt bóng soi
Ta cứ chờ như thế mỗi đêm
Nghe từng rộn rã bước chân quen
Bàn tay mầu nhiệm đêm thương tích
Người tái sinh đời ta. Chẳng quên !
Những ngày tháng đó dù tai ương
Mà còn mơ ước để sinh tồn
Người mang đến bao niềm hy vọng
Thả chiếc phao vào giữa đại dương.
Thuở ấy, lòng ta như gương soi
Ngưỡng vọng ai : Thiên sứ tư trời
Ôi ! Có lời thơ nào đủ đẹp
Để ta thành kính tạ ơn người !
Rồi đời phân ly , người xa người
Chân trời góc bễ đã chia phôi
Mấy mươi năm giữa dòng lưu lạc
Theo dấu tìm nhau cũng cạn đời !
Người tái sinh đời ta một lần
Xua ngày băng giá , trãi hoa xuân
Khi ta còn sống , còn hơi thở
Sẽ chẳng bao giờ quên nghĩa ân !
Sự sống người cho ta, đã trôi
Đứa con yêu dấu đã qua đời
Mà sao kỷ niệm còn lưu mãi
Năm tháng phai tàn. Đâu dễ nguôi !
Có người vẫn nhớ, dẫu muôn trùng
Vốn chẳng hẹn hò sao thủy chung?
Còn nghe vạt sóng bao năm cũ
Bâng khuâng , dào dạt vỗ bên lòng …
Ta bữa về thăm , có ghé qua
Bên bờ quê cũ hết còn hoa
Sao dời vật đổi từ lâu lắm
Chẳng dễ chi tìm ra dấu xưa
Người cũ không còn , cảnh chẳng quen
Khơi lòng ta một nén hương nguyền
Ngậm ngùi đứng lại, nghe tàn tạ
Nuốt thầm, sao lệ cứ dâng lên!
Lãm Thúy